Hôm nay, mình muốn kể các bạn nghe về câu chuyện về sự chân thực bản thân – từ những ngày đầu ngơ ngác ở đại học cho đến lúc mình nhận ra sống thật với chính mình mới là điều “chất” nhất. Chuyện hơi dài, nhưng mình hứa sẽ chêm vài câu vui để bạn không ngủ gật giữa chừng đâu!
Mình nhớ cái ngày đầu tiên bước vào đại học, mọi thứ lạ lẫm kinh khủng: tự giặt đồ, tự nấu ăn, tự mò đường trong khuôn viên trường rộng như cái mê cung. Lần đầu giặt đồ, mình hồn nhiên đổ hết quần áo vào máy, chẳng thèm phân loại màu, thế là cái áo trắng yêu thích biến thành áo hồng phấn luôn. Nấu ăn thì khỏi nói, món tủ của mình là mì gói với trứng, rắc thêm tí hành lá cho ra vẻ “sang chảnh”.
Nhưng cái làm mình sốc nhất không phải mấy chuyện tự lập đó, mà là cảm giác muốn được mọi người chú ý. Ai mà chẳng muốn mình nổi bật chút xíu trong mắt người khác, đúng không? Mình cũng thế, và mình bắt đầu mơ mộng về việc trở nên “cuốn hút”.
Mình nhanh chóng nghĩ ra một cách “cuốn hút” tức thì: “cuốn”, châm lửa và “hút”. Nhưng kiểu đó không phải gu của mình đâu, nên mình chuyển sang những hình tượng nghe “xịn” hơn, như alpha male, con sói đầu đàn, hay quý ông – mấy mẫu người mà người ta bảo là “cuốn quá cuốn”. Tuổi trẻ mà, có mục tiêu để phấn đấu cũng tốt chứ bộ! Thế là mình bắt đầu “nâng cấp” bản thân: đổi phong cách ăn mặc, tập nói chuyện sao cho “ra dáng”, và thử xây dựng thói quen mới. Mình sắm quần áo mới, học thắt cà vạt – dù lần đầu thắt xong trông như cái nơ con bướm – rồi còn đọc sách về phép lịch sự, dù thú thật đọc cũng có vẻ rất ngán và chán như con gián.
Trong quá trình đó, mình gặp đủ chuyện dở khóc dở cười. Có lần mình diện nguyên bộ vest đi học, nghĩ mình sẽ “quý ông” lắm, ai dè bị bạn bè trêu: “Mày đi dự tiệc hả?” Mình cười trừ, tự nhủ: “Kệ, đầu tư dài hạn mà!” Lại có lần mình cố tỏ ra galant, nhường ghế cho một bạn nữ, nhưng vì hồi hộp quá mà kéo ghế mạnh tay, làm bạn ấy suýt ngã. Quý ông gì nổi đâu, chỉ thấy quê một cục! Nhưng cũng có lúc mình tự hào lắm. Như lần mình giúp một bạn cùng lớp ôn thi, bạn ấy khen: “Cường tốt bụng thật đấy!” Lúc đó, mình nghĩ mình đang tiến gần hơn đến hình tượng lý tưởng của mình rồi.
Rồi một hôm, mình tình cờ lướt qua mấy bài viết hay ho về luật hấp dẫn và sự tự nhận thức. Mình cảm thấy như mình và những bài viết này “hấp dẫn” lẫn nhau – chắc tại mình đang khát khao hiểu rõ hơn về bản thân. Mình đọc ngấu nghiến, rồi ngồi suy ngẫm về những gì mình đã làm. Có một bài viết làm mình ấn tượng, nó nói về việc tôn thờ một phong cách sống. Đại khái là khi mình thần tượng một hình tượng nào đó, như quý ông chẳng hạn, thì đó thường là cái mình “muốn trở thành”, chứ không hẳn là cái mình “đang có”. Mình nghĩ: “Ừ nhỉ, có người tự xưng là quý ông, nhưng lại quên nói ‘cảm ơn’ hay ‘xin lỗi’ – vậy có phải quý ông thật không?”
Từ đó, mình bắt đầu nhìn lại chính mình. Khi mình tự nhủ: “Mình là người chân thành,” có thể đó là điều mình “muốn có”, chứ chưa chắc mình “đang có” hoàn toàn. Tương tự, nếu mình cứ nói về sự tử tế, rất có thể mình đang thiếu nó ở đâu đó mà không nhận ra. Ngược lại, có những thứ mình có nhưng lại không thấy, vì nó tự nhiên. Bạn bè bảo mình kiên nhẫn và biết lắng nghe, nhưng mình cứ nghĩ mình thiếu tự tin. Còn những gì mình hay nói, như “Mình gentleman lắm,” lại là mục tiêu mình đang cố đạt tới. Hơi nghịch lý, nhưng mà đúng là vậy thật.
Mình nhận ra một điều sâu sắc: thay vì cố gồng mình theo một hình tượng, mình nên để hành động và suy nghĩ tự nhiên thể hiện con người mình. Chính sự chân thực đó mới làm mình đặc biệt. Thế là mình quyết định không cố làm alpha male hay quý ông nữa. Mình chỉ cần là Peter – một anh chàng bình thường, đôi lúc vụng về, nhưng luôn cố gắng sống tử tế và thật thà. Có thể trong lúc sống thật như thế, mình đã vô tình thể hiện nhiều phẩm chất của mấy hình tượng kia mà không hay biết. Quan trọng là biết mình là ai, sai thì sửa, tốt thì giữ.
Khi mình ngừng chạy theo hình tượng, mình thấy nhẹ nhõm hẳn. Sống thật với chính mình – đó mới là cách “cuốn hút” bền vững nhất. Nếu một ngày bạn gặp ai đó tự xưng là “alpha male kiêm quý ông”, cứ nhớ chuyện của mình mà cười một cái nhé. Còn nếu bạn muốn làm quý ông, cứ bắt đầu từ việc nhỏ thôi. Thế giới vận hành như thế nào không quan trọng, quan trọng là important!!
À không, quan trọng là cách chúng ta phản ứng.
Cảm ơn bạn đã lắng nghe mình kể lể. Hy vọng câu chuyện này mang lại chút niềm vui và vài điều để bạn nghĩ ngợi. Hãy cứ là chính mình, vì đó là phiên bản “cuốn hút” nhất của bạn đấy!